Bị tiếng bước chân của hai người Mộc Hàn Yên làm kinh động, tiểu nha đầu ngẩng đầu lên. Vừa thấy Mộc Hàn Yên, nàng ta vẫn hơi ngây người ra, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, kinh hoàng thất thần đứng dậy định co giò bỏ chạy. Vì quá sợ hãi nên nàng không cẩn thận vấp vào hòn đá.
"Á… Á!" Tiểu nha đầu nhìn Mộc Hàn Yên với vẻ mặt hốt hoảng, kêu lên hai tiếng á á, rồi rơi tòm xuống nước.
Mình thật sự đáng sợ vậy sao? Mộc Hàn Yên xoa xoa cằm, không biết nên khóc hay nên cười.
Thị nữ kia nhanh chóng leo lên bờ với bộ dạng ướt sũng như chuột lột, lại loạng choạng ngả nghiêng chạy về phía ngược lại với Mộc Hàn Yên.
"Hình như nàng ta rất sợ công tử." Hàn Kinh Luân nói.
"Ừ, Mộc Xé Áo mà, tất nhiên nàng ta sợ rồi." Mộc Hàn Yên nói với vẻ tự giễu cợt mình.
"Mộc Xé Áo?" Hàn Kinh Luân nhìn Mộc Hàn Yên với vẻ nghi ngờ. Hình như biệt danh này vẫn chưa truyền đến thành Thương Sơn, vì thế ông ta chưa từng nghe nói đến.