Mộc Hàn Yên ra khỏi thành và quay trở về đều bị Mộc Thành tận mắt nhìn thấy. Nghĩ lại bộ dạng của hắn lúc đó đâu có chút gì giống như đang sợ hãi, rõ ràng là hắn còn vô cùng tự tin.
Hắn ta không biết đã xảy ra chuyện gì với cơ thể của Mộc Hàn Yên, nhưng khi hắn thoát chết một cách ly kỳ từ trận mưa sao băng, sau đó hắn lại xuất hiện trước mặt mình, sự ngạo mạn và tôn nghiêm dường như phát ra từ trong xương cốt khiến hắn ta cảm thấy kính nể theo bản năng, thậm chí hắn ta chưa từng cảm nhận được cảm giác đó trước mấy vị trưởng lão.
Cuộc tỷ thí này, Mộc Hàn Yên sẽ thật sự như mọi người tưởng tượng, là cá nằm trên thớt để cho người khác tùy ý băm chặt sao? Mộc Thành lắc lắc đầu, tuy lý trí mách bảo hắn ta sự khác biệt giữa kiếm sĩ cấp một và kiếm sĩ cấp năm lớn đến mức nào, nhưng hắn ta lại có cảm giác chuyện không hề đơn giản như vậy.
Vì thế Mộc Thành chỉ miễn cưỡng cười trừ phụ họa cùng người khác chứ không dám cười lên thành tiếng.