Khó khăn lắm Đới Tùng Linh mới có thể đẩy đống gạch xanh trên đầu ra. Trên đầu ông ta cũng đã nổi một đống u, giống như Phật tổ giáng lâm trong truyền thuyết, đáng tiếc là không có kim quang trên đỉnh đầu.
"Thần khí, ngươi lại còn mang theo thần khí hộ thân trên người." Đới Tùng Linh nhìn Mộc Hàn Yên, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta nhận ra thứ Mộc Hàn Yên mang trên người chỉ là thần khí luyện kim phòng ngự thuần túy, không hề có hiệu quả phản công. Với thực lực của ông ta, cho dù không phá nổi phòng ngự thì cũng sẽ không chịu thiệt.
Nhưng lúc trước ông ta bị hai chưởng của Mộc Hàn Yên đả thương nội tạng, dẫn đến thực lực tổn thương mạnh mẽ. Chưởng cuối cùng lại dồn hết sức, không hề giữ lại chút nào. Vì vậy, uy lực một chưởng này của ông ta đã bị thần khí hộ thân của Mộc Hàn Yên hóa giải, mà ông ta lại không có lấy chút sức lực nào để ngăn cản một chưởng kia của Mộc Hàn Yên.