"Đê tiện! Không thấy người khác đang tẩu hỏa nhập ma hay sao, ngươi còn mặt dày ra tay à?"
"Uổng cho ngươi còn là hậu bối của thế gia, rốt cuộc ngươi có còn một chút tôn nghiêm của kiếm sĩ hay không?" Dù cho có kiêng dè danh tiếng của Mạc gia, nhưng mọi người xung quanh vẫn không nhịn được mà mở miệng trách mắng.
Kiếm sĩ thì phải có tôn nghiêm và danh dự của kiếm sĩ, loại người có hành động ném đá vào đầu kẻ rơi xuống giếng này vốn là sự sỉ nhục của kiếm sĩ.
"Liên quan gì đến các ngươi?" Lúc này, Mạc Ngạn Hồng gặp lại kẻ thù nên rất tức giận, một lòng chỉ muốn dốc hết khả năng đày đọa, sỉ nhục và giẫm đạp Mộc Hàn Yên, hắn ta đâu còn lo gì đến tôn nghiêm của kiếm sĩ.
Đứng trước mặt Mộc Hàn Yên, Mạc Ngạn Hồng giơ cao bàn tay rồi đánh một chưởng xuống.
"Đừng!" Mộc Thành và Ngô Tề Vân tức giận đến nỗi khóe mắt như nứt ra. Hai người bọn họ cùng hét lớn một tiếng muốn liều mạng, đáng tiếc phía dưới trọng thương, ngay cả đứng cũng đứng không vững.