Chưởng quỹ dọn dẹp phòng xong, đám người Mộc Hàn Yên đã mệt mỏi cả ngày nên cũng không muốn ra ăn cơm, chưởng quỹ đích thân đến tửu lâu gọi chút rượu và đồ ăn mang về, mọi người ăn tối ở sân nhỏ phía sau, gió đêm hiu hiu khá thoải mái.
"Công tử, công tử!" Bọn họ đang ăn thì thấy chưởng quỹ vội vội vàng vàng chạy đến.
"Xảy ra chuyện gì rồi, lẽ nào Mạc Ngạn Hồng quay lại sao?" Mộc Hàn Yên hỏi.
"Hắn không quay lại, nhưng vừa rồi ta tùy ý ra ngoài đi dạo một vòng, nghe nói có người đang thăm dò lai lịch của công tử ở khắp nơi, đa số là người của Mạc gia. Hay là mọi người mau đi đi, ngộ nhỡ để chúng tìm đến cửa, muốn chạy cũng khó." Chưởng quỹ nói với vẻ lo lắng sợ sệt.
Mặc dù ông ấy nói tùy ý đi dạo một vòng, nhưng Mộc Hàn Yên lại biết, nhất định ông ấy lo lắng Mạc Ngạn Hồng nuốt không trôi cơn tức này mà âm thầm báo thù, cho nên mới đi thăm dò tin tức.
Nhìn thấy gương mặt lo lắng sốt ruột của chưởng quỹ, Mộc Hàn Yên thấy ấm áp trong lòng.