Nhưng Mộc Hàn Yên cảm thấy những gì Lăng Bảo Bảo nói cũng không tệ, cái gì mà thiên địa đại đạo, vạn thiên thần thông, cái gì mà áp đảo đất trời, đều không phải là thứ mà bây giờ nàng có thể chạm tới được. Thật thật giả giả đối với nàng đều không có chút ý nghĩa nào. Hỏi nhiều cũng chỉ là tự tìm phiền phức, không đúng còn ảnh hưởng tới tâm cảnh tu luyện của nàng, vì vậy Mộc Hàn Yên cũng không hỏi nữa.
Thu hồi vòng cổ lại, Mộc Hàn Yên đeo lên trước ngực lần nữa, không ngờ quả trứng dị thú kia lại lăn xuống đất.
"Ha ha, sao huynh lại có thể đeo một quả trứng gà lớn lên người chứ? Oa, trứng gà lớn như vậy là lần đầu tiên ta nhìn thấy đó, huynh tìm ở đâu vậy?" Lăng Bảo Bảo nói với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Ngươi từng nghe nói có quả trứng gà lớn như vậy chưa?" Mộc Hàn Yên tức giận lườm hắn một cái, đoạt quả trứng dị thú về.
"Đúng là chưa từng nghe nói, đó là trứng dị thú sao?" Lăng Bảo Bảo gãi đầu, ngượng ngùng nói.