Mấy người đàn ông khác phía sau mắt cũng ngấn lệ, vẻ mặt phẫn nộ, áng chừng bọn họ cũng là những người con, người cháu hiếu thảo.
"Thất Tinh Tục Mệnh vốn đã là một việc làm trái với trời đất, chẳng phải sấm chớp rền vang là chuyện bình thường sao. Hơn nữa ta cũng không nói sai, có phải một năm nay lão thái thái chẳng có họa sát thân hay không?" Lăng Bảo Bảo bĩu môi nói.
"Vậy lúc đó ngươi còn bỏ chạy làm gì, vừa thấy tình hình không tốt ngươi bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, không phải có tật giật mình thì là gì?" Người đàn ông trung niên nói với vẻ giận dữ đến mức không kiềm chế được.
Nếu như hắn không bỏ chạy, chưa chắc lão thái thái đã sợ đến mức như vậy. Kết quả thấy hắn cũng bỏ chạy, lão thái thái bỗng sợ hãi hoang mang, sau đó tinh thần hoảng hốt mất cả năm trời.
Lăng Bảo Bảo mở miệng định giải thích, nhưng nghĩ lại thôi không nói nữa, biểu cảm càng bực bội, khó chịu hơn.