Nhớ nàng, cho nên tới thăm nàng. Những lời này vang lên trong lòng Dạ Lan Phong, nhưng hắn không nói ra.
"Sư phụ, tại sao người lại đến đây vậy?" Mộc Thành là người kích động nhất, gần như một con chó thấy phân là lao qua. Đương nhiên so sánh này không đúng, làm sao Dạ Lan Phong có thể là phân được, cục xương thì còn tạm được. Dưới sự kích động, Mộc Thành không nghe thấy Mộc Hàn Yên không gọi Dạ Lan Phong không là sư phụ, mà là Dạ công tử.
"Đi ngang qua đây, trùng hợp nhìn thấy ngươi cược đá ở bên này." Dạ Lan Phong mỉm cười: "Không ngờ rằng lại được xem trò hay."