Tiếng thở dài nhè nhẹ truyền đến từ xung quanh, nếu là dân cá cược, chắc chắn sẽ tin vào những thứ như vận may, Nguyên Thiên Ba nhìn ra được, bọn họ cũng nhìn ra và cũng biết Mộc Hàn Yên lo sợ vận may chấm dứt.
Đám người Ngô Tề Vân và Nghiêm Vũ Sơ âm thầm tiếc nuối, tuy nói rằng thua mấy cái rương hỏng cũng chả có gì, có điều chỉ còn thiếu một chút thôi đã thành công mỹ mãn. Nhưng đến phút cuối cùng thì lại hỏng việc, ít nhiều gì bọn họ cũng có chút không cam lòng.
"Mộc Hàn Yên, trước đây đã để ngươi gặt hái quá nhiều rồi, lần này cũng đến phiên Nguyên Thiên Ba ta đây cho ngươi nở mày nở mặt." Nghe âm thanh xì xào xung quanh, trong lòng Nguyên Thiên Ba càng chắc chắn hơn, hắn ta liều lĩnh nói.
"Vậy à, sợ rằng ngươi lại thất vọng lần nữa rồi." Đúng vào lúc này, trên mặt Mộc Hàn Yên lộ nụ cười nhẹ nhõm, nhanh chân đi về phía đống nguyên thạch, đưa tay nhặt lấy một khối thạch lớn bằng nắm đấm trong đống thạch lộn xộn, quan sát tỉ mỉ.