Phía sau, đám người Ngô Tề Vân và Nghiêm Vũ Sơ nhịn cười đến mặt cũng nhăn, lấy một cái mỏ khoáng Vẫn Kim đi cược với mấy cái rương hỏng, chắc chỉ có Nguyên Thiên Ba mới làm được như thế này, dường như bọn họ nghe thấy tiếng giọt nước róc rách… Vâng, tiếng đó truyền đến từ trong đầu của Nguyên Thiên Ba.
"Ngươi khẳng định là ngươi sẽ không hối hận chứ?" Mộc Hàn Yên càng nghĩ càng buồn cười, thuận tay cầm lên một viên Vẫn Kim thô, để lên tay ước lượng vài cái, trêu ghẹo hỏi Nguyên Thiên Ba.
"Lề mà lề mề, qua đây, cho ngươi!" Nguyên Thiên Ba nghe Mộc Hàn Yên hỏi như vậy, còn tưởng rằng nàng đã bình tĩnh một chút và phát hiện được điều gì đó bất thường, hắn ta sợ rằng nàng hối hận nên đưa bút lên viết soạt soạt một tờ giấy quy ước cá cược, sau đó ký tên và đóng dấu.
Mộc Hàn Yên không sợ hắn ta nuốt lời, có điều lập quy ước làm chứng đương nhiên sẽ tốt hơn, vì thế nàng cũng không do dự mà ký tên đóng dấu tay.