Hiện giờ ông ta là Đại Kiếm Sĩ cấp mười đấy, đừng nói là đổi một tên tay sai khác, cho dù vẫn là hai tên Hoa Nguyệt và Tư Dung kia, ông ta cũng có thể đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất.
Lần trước việc chưa thành mà người đã bại, làm Tần Lê mất hết cả thể diện. Đến nay thực lực tăng vọt, đương nhiên ông ta phải đòi lại thể diện đã mất. Ông ta ngẩng cao đầu, bày ra dáng vẻ của tuyệt thế cao nhân, đánh một chưởng nhẹ hều ngay chính diện.
"Ái chà, ông ta chưa bao giờ nghe thấy câu thích tỏ vẻ ắt sẽ bị sét đánh sao?" Mộc Hàn Yên khẽ thở dài.
Một tiếng "Phụt!" vang lên, miệng Tần Lê phun ra một ngụm máu, ông ta bay văng ra xa, đập mạnh lên tường.
"Ngươi... ngươi thế mà lại là Kiếm Sư!" Tần Lê vịn vào vách tường, chật vật đứng dậy. Vừa nói xong câu này, ông ta lại nôn ra một ngụm máu nữa, sau đó ngã vật ra đất như một đống bùn nhão.