Lần này đổi lại là biểu cảm của Nguyên Thiên Ba giống hệt như vừa ăn phải phân.
Sao chổi, quả nhiên là đồ sao chổi mà, vốn dĩ đã định đi rồi, tại sao vẫn còn luyện hóa được Thần Vân Kim từ một viên phế thạch chứ.
Nguyên Thiên Ba hối hận rồi, vừa nãy hắn ta thật sự không nên đánh cược vì cơn giận nhất thời. Nếu như hắn trực tiếp lôi Mộc Hàn Yên đi ăn cơm, chẳng phải sẽ không có chuyện gì xảy ra sao? Tiền một bữa cơm, có đáng là gì cơ chứ.
"Ha ha ha ha, hóa ra là Thần Vân Kim, sáu trăm vạn, mau đưa tiền cho ta, đưa tiền cho ta, đá này sẽ thuộc về các ngươi." Lăng Bảo Bảo kích động đến mức nhảy cẫng lên, một tay cầm viên Thần Vân Kim to bự kia nhét vào trong tay Nguyên Thiên Ba. Hắn cũng nhận ra, đây mới là kẻ chủ mưu.