"Cộp!" Một âm thanh u ám vang lên, viên đá lớn trong tay ông ta rơi xuống đất, sắc mặt ông ta cũng trở nên trắng bệch.
"Tử Vân Tinh, là Tử Vân Tinh!" Bên cạnh có một tiếng hét điên cuồng kích động hết mức của khách đến đánh cược, với đôi mắt rất tinh nhanh đã nhìn ra.
Lăng Bảo Bảo xông lên nhanh như tên bắn, cầm viên đá to như đầu một đứa trẻ kia lên, quả nhiên là Tử Vân Tinh.
Tử Vân Tinh, một loại Vẫn Kim cực phẩm, theo như giá niêm yết trên tường của miếng mồi câu này có giá trên trời là năm trăm vạn đấy!
Lăng Bảo Bảo ngây người ra, vừa rồi hắn chắc như đinh đóng cột rằng người ta đang đào hố để hại Mộc Hàn Yên nhảy xuống, sao người ta lại cứ cố dâng tiền lên cho Mộc Hàn Yên vậy? Cứ tiếp tục như vậy cho dù Mộc Hàn Yên thua đến mười mấy hai mươi lần nữa, chơi cho đến khi hết hứng mới về cũng vẫn có lãi chứ không hề bị lỗ.