Ngô Tề Vân, Mộc Thành và Nghiêm Vũ Sơ cũng nhếch mép không nhịn được cười, nhưng thấy người thanh niên đó nói say sưa như vậy, bọn họ cũng không lên tiếng bóc mẽ cái tên này.
"Đợi đã, hình như là tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến lai giả." Mộc Hàn Yên chỉnh sửa lại.
"Ồ, vậy sao, hình như là có ý này. Có điều, lúc Tam sư phụ dạy ta thì ông ấy dạy như vậy, lẽ nào ông ấy dạy sai rồi sao?" Lăng Bảo Bảo gãi gãi đầu, nói.
"Nói bằng thừa, ai mà lại nói tiền hữu lai giả, hậu hữu cổ nhân* chứ." Mộc Hàn Yên nói một cách bực bội, đoán chừng hoặc là vị Tam sư phụ đó của hắn không có kiến thức chuyên môn, hoặc là cố ý bêu xấu hắn ta, chỉ có tên đó là chưa hiểu ý, lại còn đắc ý tự khoe khoang bản thân mình.
(*) Tiền hữu lai giả, hậu hữu cổ nhân: trước đây thấy người trong tương lai, sau này lại thấy cổ nhân.