"Ừ, ta cũng chưa thấy khoáng thạch Vẫn Kim bao giờ, vừa hay đi xem xem." Nghiêm Vũ Sơ cũng nói theo.
Mấy người bọn họ gia tăng tốc độ, đi về phía tòa thành trì kia.
"Đợi đã, không cất quả trứng kia vào sao?" Đột nhiên Mộc Thành nói với Mộc Hàn Yên.
Một quả trứng biết bật biết nhảy, thật ra bọn họ không thấy kỳ lạ nữa, nhưng nếu để người ngoài nhìn thấy, nói không chừng sẽ trở thành quái vật gì đó.
"À đúng, cất vào trước rồi nói." Mộc Hàn Yên quay đầu lại thì phát hiện không thấy tên kia đâu nữa.
Nàng vừa cúi đầu bèn thấy một vỏ trứng tròn vo đang chen, đang đẩy, liều mạng chui vào trong ngực mình.
"Quả trứng háo sắc này." Mộc Hàn Yên cảm thấy buồn cười.