Mộc Hàn Yên nhìn theo bóng lưng rời đi của Mộc Hàn Phong, trước mắt dần trở nên mờ nhạt. Nàng cũng không muốn hở tí là khóc, nhưng người thân thương yêu, bảo vệ nàng như vậy, khiến nàng không sao khống chế được nước mắt của mình. Đệ đệ Mộc Hàn Phong lúc nào cũng dùng từ ngữ mạnh bạo để nói chuyện với nàng, nhưng ai có thể hiểu được nỗi khổ tâm của đệ ấy cũng như sự bảo vệ cẩn trọng của đệ ấy đối với mình?
Mộc Hàn Yên lau nước mắt, cẩn thận thu lại Thạch Liên Hoa giống như cất bảo vật vậy. Hiện tại nàng không dùng được Thạch Liên Hoa này, nhưng nàng sẽ bảo quản cẩn thận. Đây là thứ mà đệ đệ mạo hiểm tính mạng lấy về cho nàng, đối với nàng đây chính là đồ vật quý giá nhất.
Có điều, Mộc Hàn Yên lại nghĩ tới vấn đề khác, thực lực của Mộc Hàn Phong thật sự chỉ là kiếm sĩ cấp năm sao? Nếu chỉ là cấp năm, có thể lấy được thạch liên hoa này sao? Không thể. Cho nên, thực lực của đệ đệ sớm đã vượt qua kiếm sĩ cấp năm, e rằng kiếp trước cũng chỉ vì không muốn quá đả kích chính mình, không muốn để sự đối lập giữa hai người quá rõ ràng, hắn mới tuyên bố với người ngoài mình là kiếm sĩ cấp năm. Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Mộc Hàn Yên càng chua xót và cảm động.
Mộc Hàn Phong ra khỏi phòng của Mộc Hàn Yên, chuẩn bị đi về phòng của mình để bôi thuốc. Hắn suy nghĩ một chút, lại có chút lo lắng mà quay đầu nhìn về phía gian phòng của Mộc Hàn Yên. Hắn đang nghĩ, có phải vừa rồi giọng điệu của mình rất kém không, có phải nên hòa hoãn hơn một chút, chỉ một chút thôi?
Kết quả không cẩn thận đụng cánh tay trúng cây cột, đau nhe răng trợn mắt, cũng không còn dáng vẻ điên cuồng đánh đấm như vừa nãy nữa. Thực ra, nói đến cách thức quan tâm người khác, Mộc Hàn Phong với Mộc Duệ An không hổ là hai phụ tử, đều kiêu ngạo như vậy, miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo. Hơn nữa, sau khi thốt ra những lời ác độc đều hối hận tự trách, cho nên, Mộc Hàn Phong hoàn toàn không có tư cách khinh bỉ rằng, phương thức quan tâm người khác của phụ thân mình là không đúng.
…
Sau khi Mộc Hàn Phong đi, Mộc Hàn Yên lại ngồi xếp bằng, chuẩn bị tiếp tục tu luyện. Một lúc lâu mà tâm trạng vẫn không cách nào hồi phục, nàng suy nghĩ một chút, lại lấy ra Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan mà phụ thân cho.
Mộc Hàn Yên mở bình ngọc ra, mùi thuốc thơm ngát đặc thù của Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan tỏa ra, Mộc Hàn Yên ngửi thử rồi lại đậy nắp bình vào.
Nàng rất rõ ràng, sở dĩ lần này Mộc Phong không thừa sức mượn cớ gây khó dễ cho nàng, ngoại trừ chuyện của Y Thanh Liên, nguyên nhân rất lớn chính là vì Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan này.
Thế nhưng, Mộc Hàn Yên cũng biết, Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan này không có tác dụng gì với nàng. Phẩm chất của Phạt Mạch Tẩy Tủy Đan này không cao, nếu người bình thường không có thiên phú tu luyện gì, sau khi sử dụng quả thật có thể thay đổi tư chất, tu luyện tới kiếm sĩ cấp năm, cấp sáu cũng không có vấn đề gì. Với tư chất và thực lực hiện tại của Mộc Phong, sau khi hắn ta sử dụng có thể tăng lên hai ba cấp nữa, thậm chí đạt tới tiêu chuẩn Đại kiếm sĩ cấp mười cũng là có hy vọng. Có điều muốn đột phá kiếm sĩ cấp mười để bước vào cảnh giới Kiếm Sư là điều hoàn toàn không thể.
Đương nhiên, đối với Mộc Phong, có thể trở thành Đại kiếm sư cấp mười cũng có thể gọi là thiên tài rồi, nhưng đối với nàng, đây lại là chuyện không có chút ý nghĩa nào.
Mục tiêu của nàng không phải là Đại kiếm sư gì đó, thấp nhất cũng phải khôi phục lại thực lực Kiếm Thánh như trước kia mới được. Hơn nữa, lần trước la bàn chiêm tinh thần bí kia hấp thụ sức mạnh trong trận mưa sao băng đã giúp nàng phạt mạch tẩy tủy, hiệu quả mạnh hơn nhiều viên Tẩy Tủy Đan này.
Dựa vào nó để tăng thực lực còn không bằng dựa vào la bàn chiêm tinh.
Nghĩ tới đây, Mộc Hàn Yên mang la bàn chiêm tinh ra. Lần trước sau khi hấp thụ sức mạnh của mưa sao băng, thể tích của la bàn chiêm tinh đã giảm đi một nửa, giống như mặt của một sợi một dây chuyền tinh tế, thoạt nhìn vẫn còn chút thiếu khuyết không toàn vẹn nhưng lại đẹp hơn nhiều, nàng bèn biến nó thành dây chuyền đeo ở trước ngực.