Mộc Hàn Yên hơi có ấn tượng với hai người này. Trước đây bọn họ đã từng nói những lời nói kiểu như vậy ở Dị Thú cốc, bây giờ lại nhấn mạnh lại lần nữa, có thể là sợ rằng mình hiểu nhầm bọn họ nhất thời kích động nên chỉ nói suông như vậy mà thôi.
Những người khác cũng lần lượt tiến lên cúi người hành lễ rồi nói ra những lời từ biệt cảm động tương tự như vậy.
Dù sao bọn họ cũng cùng lứa tuổi mười sáu mười bảy, đúng độ tuổi hừng hực khí thế. Bọn họ nói những điều đó không hề giả tạo, mà là những lời cảm động từ tận đáy lòng mình.
"Đa tạ các vị, sau này nếu như có gì cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ không quên các vị đâu." Mộc Hàn Yên có chút cảm động, đáp lễ lần lượt từng người rồi nói.
Nhìn thấy khung cảnh trước mắt, trong lòng Nghiêm Vũ Sơ không kiềm chế được mà cảm khái một lần nữa.