Bầu không khí vốn yên tĩnh thoải mái bỗng chốc trở nên trầm lắng.
"Trước mắt không nên suy nghĩ nhiều, cứ âm thầm quan sát tình hình là được rồi." Mộc Hàn Yên suy nghĩ giây lát rồi nói một cách bình tĩnh.
Bây giờ bốn phía xung quanh đều có đệ tử của Học viện Chính Anh canh gác nghiêm ngặt, cho dù bọn họ muốn tiêu hủy xác và xóa dấu vết cũng không kịp nữa rồi, hơn nữa Mộc Thành cũng chỉ suy đoán mà thôi, chưa chắc Bàng Đức Tông đã có bản lĩnh đó, bọn họ tuyệt đối không thể tự làm rối loạn nội bộ trước khi kẻ thù tấn công đến.
"Nếu như để bọn họ tìm được thật, tất cả chuyện này cứ đổ hết lên đầu một mình ta là được." Ngiêm Vũ Sơ nói một cách không hề quan tâm. Trên thực tế, sở dĩ lúc đó hắn ta chủ động ra tay chính là vì không muốn Mộc Hàn Yên gặp rắc rối, mà với thực lực hiện tại của hắn ta và địa vị của Nghiêm gia hoàn toàn có thể ứng phó được, cùng lắm thì chịu bồi thường, chịu phạt một chút là được.