"Thật sự chỉ tiện thể mang về chơi thôi." Mộc Hàn Yên tiện tay đánh ra thủ quyết, mở chiếc rương ra, tuy là ba chiếc rương lồng vào nhau, nhưng bên trong cùng lại trống rỗng không có gì.
"Không có lý nào, chiếc rương vòng trong vòng ngoài chặt chẽ như vậy, sao lại trống rỗng không có thứ gì bên trong?" Ngô Tề Vân nghĩ mãi mà không hiểu được.
Mộc Hàn Yên cười thầm, đúng là Ngô Tề Vân nói không sai, vốn dĩ trong chiếc rương này có đồ tốt, có điều bây giờ, thứ đồ tốt vô cùng thần bí đó đã trở thành hoa văn thêu kim tuyến trên áo nàng rồi. Cho dù sư phụ của Bàng Đức Tông có sống lại e rằng cũng không thể ngờ được, câu hỏi khó mà cả đời ông ta không giải đáp được lại được nàng giải quyết dễ như trở bàn tay.
Ngô Tề Vân cúi đầu vào trong chiếc rương tìm kiếm kĩ lại một lần nữa, đến một hạt bụi cũng không tìm thấy, cuối cùng hắn ta đành bỏ cuộc.