Sau khi vui mừng, Bàng Đức Tông định sẽ ra tay ngay, tuy có quá nhiều sự hâm mộ và ghen ghét đối với vận may của Mộc Hàn Yên, nhưng ông ta cũng không thể thật sự để cho nàng chết ở đây được, mình lại phải mang tội danh giết người diệt khẩu.
"Ấy, có chuyện gì xảy ra vậy?" Đúng lúc này, giọng nói kinh ngạc của Mộc Hàn Yên truyền tới.
Ánh sáng màu vàng tản đi, Bàng Đức Tông lại thấy áo choàng màu vàng kia trên người Mộc Hàn Yên một lần nữa.
Không có thiên lý, thật là không có thiên lý, còn muốn để người khác sống hay không đây? Bàng Đức Tông ôm đầu, một tay bứt tóc biến thành hai tay. Những lần ăn quả đắng trước mặt Thương Huyền Vân Sa này trong quá khứ lại một lần nữa hiện lên trước mắt, ông ta buồn bực đến mức muốn nôn ra máu.
Mà tiến gần tới cảnh tượng vừa xảy ra này càng làm cho ông ta sụp đổ hơn.
"Tại sao lại đơn giản như vậy, không có đạo lý mà." Đầu óc Mộc Hàn Yên cũng hoàn toàn mơ hồ, lại dứt khoát tiếp tục đánh ra thủ quyết.