Đừng thấy Mộc Hàn Yên chỉ là một kiếm sĩ cấp mười, ông ta động tay là có thể bóp chết, thật ra lại không thể giết nàng, không dám mắng cũng không dọa được. Dù sao thì Bàng Đức Tông cũng coi như cảm nhận được cảm giác uất ức người cùng dưới một mái hiên không thể không cúi đầu rồi.
Thấy vẻ mặt như táo bón của Bàng Đức Tông, suýt chút nữa Mộc Hàn Yên đã bật cười thành tiếng: Dám ra vẻ trước mặt bản đại tiểu thư, lần này đã biết lợi hại chưa?
"Còn gì mà thương lượng nữa, vì chút lợi lộc này đã muốn ta bán đứng lương tâm, không có cửa đâu." Mộc Hàn Yên nói với vẻ chính trực.
Nếu đổi lại là người khác khi nghe được câu này đoán chừng càng thêm nhức đầu, nhưng Bàng Đức Tông lại nghe ra được gì đó, một ý nghĩ nảy ra trong đầu ông ta.
"Thế này đi, ta thêm một viên Bách Hoa Ngọc Lộ Hoàn, thế nào?" Bàng Đức Tông hỏi dò.
Học viện Chính Anh này thật đúng là của cải phong phú! Mộc Hàn Yên cảm khái không thôi.