Mộc Thành không biết bản thân lựa chọn im lặng là một việc sáng suốt cỡ nào.
Bây giờ Mộc Hàn Yên đã là kiếm sĩ cấp sáu, không sai, chỉ trong mấy canh giờ, Mộc Hàn Yên đã dựa vào sức mạnh bí ẩn mà la bàn chiêm tinh thần bí kia cung cấp, một phát từ kiếm sĩ cấp một tăng lên tới kiếm sĩ cấp sáu, còn cao hơn tận hai cấp so với lần thăng cấp thần tốc ở kiếp trước, cộng thêm kinh nghiệm thực chiến mà nàng tích lũy được ở kiếp trước và tính cách cứng cỏi, việc bóp chết một tên kiếm sĩ cấp ba như hắn ta hoàn toàn không khó hơn bóp chết một con kiến là mấy.
Dọc theo con đường lớn về Mộc gia, bàn tay của Mộc Hàn Yên vẫn luôn nắm chiếc la bàn chiêm tinh đó. Trải qua những thay đổi kỳ lạ vừa nãy, thể tích của la bàn chiêm tinh bị thu hẹp đi hơn một nửa, giống mặt của một sợi dây chuyền tinh xảo. Tuy nhiên hình vẽ chiêm tinh ở phía trên vẫn y như lúc trước, hầu như tất cả các vì tinh tú đều trở nên u tối trở lại, không còn nhìn thấy đường công pháp chuyển động nữa.
Có điều, ở chính giữa chùm sao đó, một ngôi sao đang phát ra ánh sáng lấp lánh, giống như ngôi sao Bắc Cực chỉ dẫn phương hướng giữa bầu trời đêm đen tối.
Tập trung xem xét phía trong, trước ngực nàng, trong mảng mây sao hỗn độn kia, một ngôi sao vẫn phát ra tia sáng rực rỡ như vậy, hòa hợp tương ứng với chiếc la bàn chiêm tinh đó.
Cùng với việc nàng vận chuyển công pháp, thúc đẩy kình khí, ngôi sao này cũng sẽ lóe lên tinh quang hoặc mờ hoặc rõ.
Mộc Hàn Yên biết, có lẽ ngôi sao lấp lánh này là tương ứng với trình độ thực lực của nàng hiện giờ, chỉ vẻn vẹn một ngôi sao nhưng là kiếm sĩ cấp sáu, mà khi ngôi sao tiếp theo phát sáng, chắc chắn thực lực của nàng sẽ lại tăng vọt lần nữa.
Nếu như tất cả các vì sao trong mảng mây sao này đều phát sáng, vậy thì thực lực của mình sẽ phải đạt tới cảnh giới nào nhỉ? Mộc Hàn Yên có chút khao khát và mong đợi khi nghĩ đến chuyện này.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng không nghĩ ra được đáp án. Có điều, có một điểm nàng có thể khẳng định, nếu thật sự có ngày đó, chắc chắn thực lực của nàng vượt xa kiếp trước, thậm chí đó sẽ là một trình độ mà cả kiếp trước lẫn kiếp này nàng đều không dám tưởng tượng. Thôi bỏ đi, tạm thời không nghĩ tới việc này nữa.
Mộc Hàn Yên chậm rãi đi về phía phủ Thành chủ, lúc này tâm tình nàng đã thảnh thơi hơn. Thực ra, bản thân nàng có chút mong chờ cảnh tượng lúc tỷ thí với Mộc Phong. À, đúng rồi còn phải mời Thanh Liên đi ăn đồ ăn ngon nữa. Mộc Hàn Yên nhẩm tính xem thứ mà nha đầu mập này thích ăn là gì. Nàng lặng lẽ tính một chút, sau đó một giọt mồ hôi lạnh chảy ra trên trán. Nói không chừng, nha đầu mập này sẽ ăn rỗng túi mình mất.
Quả thật có quá nhiều thứ mà nha đầu mập Y Thanh Liên này thích ăn. Trong lòng Mộc Hàn Yên tính toán nhưng lại không thể tính hết trong chốc lát.
Mộc Hàn Yên vừa đi vừa nghiêm túc nghĩ về những thứ mà Y Thanh Liên thích ăn, nàng không chú ý đến mấy người đang đi tới từ trước mặt mình. Sau khi nhìn thấy nàng, nam tử dẫn đầu bỗng nhiên dừng lại. Mộc Hàn Yên không hề chú ý, trực tiếp đụng nhẹ vào bả vai của người đó. Nàng không để ý gì, cũng chẳng nhìn người này, chỉ vội vàng nói câu xin lỗi sau đó tiếp tục đi về phía trước, trong lòng còn đang tính toán xem nên mua cái gì cho Y Thanh Liên.
Mộc Hàn Yên đã đi xa nhưng nam nhân bị nàng đụng phải bả vai kia lại ngây người tại chỗ, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Mấy người phía sau nam tử đó đều có chút khó hiểu, một trong số đó không nhịn được mà lên tiếng: "Đại nhân? Người sao vậy? Có phải bị tiểu tử kia đụng thương rồi không? Để nô tài đi bắt hắn lại?"
Có điều ngẫm lại cũng không thể như thế được, dựa vào thực lực của đại nhân, ai có thể đụng bị thương hắn được, đó không phải là chuyện nực cười sao? Lẽ nào tên tiểu tử đó đã mạo phạm đại nhân, khiến đại nhân không vui? Cũng không đúng, tình hình lúc nãy hình như là đại nhân tự dừng lại, cố ý để người ta đụng phải, tại sao đại nhân lại làm thế? Không hiểu, hoàn toàn không hiểu đại nhân bị sao vậy? Hơn nữa, điều khiến bọn họ khó hiểu nhất là, tại sao người có thân phận vô cùng cao quý như đại nhân lại đến cái thành nhỏ xa xôi như thế này.