Mắt Nghiêm Vũ Sơ đã ươn ướt lệ, bao nhiêu năm nay, hắn ta bị gia tộc kỳ thị và chối bỏ nên đã hình thành tính cách lạnh lùng tiêu cực từ lâu. Sau khi có được thực lực, tính tiêu cực không thay đổi mà còn trở nên vô cùng kiêu ngạo, trái tim lạnh lùng như sắt.
Nhưng trong giây phút này, hắn ta lại bị cảm động như có thứ gì đó nghẹn trong lòng, khó chịu lạ thường.
Hét lên một tiếng dài, Nghiêm Vũ Sơ bay qua đầu đám người kia, chém một kiếm lên đỉnh đầu Hạ U Trần.
Hạ U Trần không ngờ những kiếm sĩ trẻ tuổi này lại can đảm đến vậy, dám quay lại liều mạng với mình.
Tất nhiên với thực lực của ông ta, kinh ngạc thì kinh ngạc chứ cũng không để ý đến đám người đó lắm, ngoài Nghiêm Vũ Sơ ra, trong số bọn họ không có lấy một người có cảnh giới Kiếm Sư, mà nói thẳng ra Nghiêm Vũ Sơ cũng chỉ là có tiếng vậy thôi chứ thực lực không được như vậy.