"Không ngờ ngươi lại có thể tu luyện đến cảnh giới Đại Kiếm Sĩ cấp mười." Hạ U Trần nhìn Mộc Hàn Yên, chậm rãi nói, dáng vẻ hết sức thán phục.
"Quá khen rồi." Nói gì thì nói, Mộc đại tiểu thư đây cũng từng là cao thủ cấp bậc Kiếm Thánh, tuy danh tiếng không bì được với Hạ U Trần, nếu nói nghiêm túc là chẳng có tí danh tiếng nào thì thật quá đáng thương, nhưng tâm tình lại không hề giống nhau. Đối mặt với Hạ U Trần, nàng không hề tỏ ra kính sợ như những người khác, mà chỉ nói bằng giọng lạnh nhạt.
Trong lòng nàng cảm thấy rất kỳ lạ, ta có thực lực như thế này thì lạ lắm hay sao. Kể ra thì, có lẽ thiên chất hồi đó của ông chẳng kém ta đâu, cũng được coi là niềm hy vọng sáng ngời của Học viện Thần Tinh, có gì hay ho mà phải thán phục ta chứ.
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống." Hạ U Trần nói thẳng vào vấn đề.
"Cái gì?" Mộc Hàn Yên thoáng kinh ngạc.