Từng tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau, dị thú trước mặt dường như càng thêm lớn mạnh, nhìn thấy những phần tay chân đứt cụt bị ném bay lên, trong lòng Mộc Hàn Yên cũng sản sinh vài phần ớn lạnh.
Chuyện tới nước này, nàng đã không thể lo nổi sự sống chết của người khác, không còn thừa sức để quan tâm nữa. Những người này cứ khăng khăng tin vào lời nói dối của Khuất Phong Đình, hoàn toàn không nghe lời khuyên can của nàng, vừa rồi rõ ràng rút lui ra còn có đường sống nhưng lại không ai rút ra. Thực lực của nàng không tồi, nhưng cũng không có cách để cứu nhiều người như vậy.
Hiện tại, thứ duy nhất nàng quan tâm chính là sự sống chết của Mộc Phong. Tên đó có chút ngu xuẩn nhưng dù sao cũng phải chiếu cố đến tình cùng gia tộc, cho dù không còn thuốc chữa nhưng đừng ngu ngốc đến nỗi nộp cả tính mạng là được.
"Chúng ta nhanh một chút." Mộc Hàn Yên dùng toàn lực đâm ra một kiếm, giết chết con Bạo Hùng trước mặt, chân không chạm đất mà phóng lên phía trước.