Trừng mắt nhìn những kiếm sĩ trẻ tuổi phía trước, từng người một liên tiếp ngã vào trong vũng máu, trong lòng Mộc Hàn Yên bất giác nảy sinh vài phần thương hại.
Chỉ có người đã từng trải qua cái chết mới biết được sự đáng sợ của cái chết. Tuy lúc đối mặt với kẻ địch, Mộc Hàn Yên cũng gan vàng dạ sắt, lạnh lùng vô tình, nhưng những người trước mặt này không phải là kẻ địch của nàng, chỉ là một đám người cùng tuổi vì một lời nói dối mà dâng mạng sống mà thôi, sao nàng có thể thờ ơ không đếm xỉa được?
"Rút ra ngoài, nhanh rút ra ngoài, nếu không rút ra, tất cả đều phải chết ở chỗ này." Mộc Hàn Yên không nhịn được mà la lớn.
Nghe thấy lời nói của nàng, rất nhiều người đều lộ ra vẻ do dự, mặc dù niềm hy vọng thoát ra khỏi hoàn cảnh khó khăn đang ở phía trước, nhưng phải sống thì mới có hy vọng, từng người đi tìm cái chết như vậy không bằng ngoan ngoãn ở lại đây chờ Học viện Chính Anh phái người đến cứu giúp còn tốt hơn.