Lúc này Mộc Hàn Yên mới biết, nguyên do Ngô Tề Vân đưa ra lựa chọn như vậy, không phải hoàn toàn là để báo đáp ơn cứu mạng của nàng, quan trọng hơn hết là vì trọng trách gia tộc. Hắn ta muốn lấy cái chết của mình để đổi lấy sự ra tay toàn lực của Mộc Hàn Yên.
Cho dù như vậy, Mộc Hàn Yên vẫn có chút cảm động. Đối mặt với cao thủ cấp Kiếm Sư, hắn ta không tự tìm đường sống, cũng không có chuyện lâm trận quay lại đầu hàng đã là đáng quý lắm rồi. Hơn nữa, một người trung thành với gia tộc như vậy, bản chất cũng tuyệt đối không quá kém.
Mộc Hàn Yên cười, một nụ cười thật thoải mái.
Thấy nụ cười thoải mái này của Mộc Hàn Yên, Ngô Tề Vân hơi ngẩn ra, trong lòng âm thầm bội phục: Lúc này rồi mà hắn vẫn còn cười được. Cái khác không nói, chỉ nói đến bản lĩnh bình tĩnh gặp nguy hiểm không loạn này, người bình thường không thể so sánh được. Nếu như lần này Mộc Hàn Yên có thể bình an thoát hiểm, tương lai tuyệt đối không phải vật trong ao*.