Tất cả mọi người đều nhìn theo, quả nhiên, ở cuối vách nứt, sườn đá hai bên núi phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, hoa văn trôi nổi như đám mây, đó chính là một loại Vẫn Kim – Xích Vân Thạch.
Phàm là Vẫn Kim đều có giá trị không nhỏ, những người đứng gần nhất lập tức xông lên.
"Đừng giành giật, ai vào đây đều có phần, mỗi người lấy trước hai khối, nếu như còn dư, đem ra ngoài bán rồi lại phân chia." Khuất Phong Đình nhìn đống Xích Vân Thạch, nhíu mày nói lớn tiếng.
Căn bản ý muốn của hắn ta không phải khoáng sản kim loại. Ngay cả nhìn hắn ta cũng không thèm nhìn, nhưng nếu mọi người tùy ý giành giật sẽ rất dễ xảy ra hỗn loạn gây bất lợi cho kế hoạch của hắn ta.
Không thể không nói, minh chủ này vẫn còn chút uy tín. Nhìn vẻ mặt Khuất Phong Đình không vui, tất cả mọi người cũng không dám giành giật. Mỗi người lấy hai khối Xích Vân Thạch rồi lui ra theo đường cũ.