Điều này sao có thể? Mình chính là Đại Kiếm Sĩ cấp mười đấy, sao có thể nảy sinh tâm trạng bất an trước mặt một tên con cháu nhà giàu ăn chơi trác táng. Tên công tử bột này, chẳng lẽ không đơn giản như Mộc Phong nói?
Có thể được Khuất gia lập thành thiếu chủ, Khuất Phong Đình tự có chỗ hơn người, xem ra lòng dạ hắn ta còn thâm sâu và cẩn trọng hơn vẻ bề ngoài nhiều.
Nhớ đến sứ mệnh mà bản thân đang gánh vác, Khuất Phong Đình bèn buông lỏng tay cầm chuôi kiếm. Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, không nên gây thêm rắc rối.
"Nể tình Mộc Phong, ta không giết ngươi. Có điều, ta muốn xem xem, đi theo Mộc Hàn Yên, ngươi có thể sống được bao lâu." Khuất Phong Đình nhìn Mộc Thành, nói với vẻ lạnh lùng.
Rõ ràng hắn ta có mục đích khác, không dám gây thêm rắc rối, lại cứ cố tình nói khó nghe như vậy, còn thuận tiện lôi kéo Mộc Phong. Đối với chiêu vừa muốn làm gì đó vừa muốn lập đền thờ* của Khuất Phong Đình, Mộc Hàn Yên cũng bội phục không thôi.