"Lại có người tới, lại có người tới." Vừa mới chuyển qua một khe núi, phía trước đã truyền đến tiếng hò reo ngạc nhiên mừng rỡ.
"Phía trước có người." Mộc Thành phấn chấn tinh thần, cũng hò reo chạy về phía trước.
Ngoại trừ hai huynh đệ nhà họ Dương, dọc theo con đường này đều không gặp được người thí luyện khác, Mộc Thành còn lo bọn họ đã chết sạch rồi, khó tránh khỏi có chút bầu bí thương nhau. Lúc này, nhìn thấy người khác, hơn nữa họ còn đang sống, sao hắn ta có thể không mừng vui khôn xiết được.
Hai người Mộc Hàn Yên cũng đi theo.
Phía trước, sơn cốc chật hẹp trở nên rộng rãi, chỗ này là một bồn địa rộng lớn, gần một bên vách núi có mấy trăm kiếm sĩ trẻ tuổi tụ tập lại, bọn họ mượn địa thế để xây dựng nơi đóng quân, lại hợp lực lấy những hòn đá nham thạch to lớn để xây thành tường vây, giống như một pháo đài cứ điểm quan trọng cỡ nhỏ. Người vừa nãy nhìn thấy Mộc Thành chính là kiếm sĩ trẻ tuổi đang tuần tra trên tường vây.