"Vậy... được thôi, huynh trông chừng giúp ta một chút." Mộc Thành lập tức ủ rũ, nhìn Mộc Hàn Yên nói một cách đáng thương.
"Yên tâm, có ta ở đây, ngươi không chết được đâu." Mộc Hàn Yên nói với vẻ xem thường. Xem ra mình thật sự rất dễ bắt nạt hắn ta, chẳng cần đe dọa dụ dỗ gì cả, chỉ cần lôi tên tuổi của Dạ Lan Phong ra liền có tác dụng.
Lúc này Mộc Thành mới tăng thêm dũng khí, rút kiếm xông về phía con tê giác một sừng ở trước mặt.
Tê giác một sừng cũng gầm lên giận dữ, xông về phía trước.
Trường kiếm chém một nhát dưới sừng, tóe ra một chuỗi những đốm lửa nhỏ, tê giác một sừng lùi về sau một bước, nhưng Mộc Thành lại bị chấn động lùi về sau liền bảy tám bước, còn chưa đợi hắn ta đứng vững, tê giác một sừng lại giống như xe công thành loại nhỏ, xông lên trước.
"Hàn Yên đại ca, cứu ta!" Nhìn thấy khí thế hung dữ của tê giác một sừng, Mộc Thành sợ hãi hô lớn.
"Tự nghĩ cách đi." Mộc Hàn Yên ăn điểm tâm, uể oải nói.