Mộc Hàn Yên chẳng có thời gian nghĩ nhiều, cũng không kịp thu thế, nàng chỉ buông chuôi kiếm xuống theo bản năng, nắm chặt tay thành quyền, thuận thế đấm mạnh tới.
"A..." Một bóng đen tựa u hồn nặng nề bay ra theo tiếng rên, va vào núi đá ở cách đó vài trượng, vang lên một tiếng "bịch".
"Diệp Yên Nhiên!" Nghe thấy tiếng rên đó, Mộc Hàn Yên phản ứng lại ngay tức thì, ẩn nấp trong bóng tối chẳng phải là dị thú cường đại nào, mà chính là nữ phi tặc đen đủi kia.
Mộc Hàn Yên bước nhanh về phía trước, chỉ thấy hòn núi đá kia vừa vặn lại có một khe hở rộng chừng một thước, cơ thể của nữ phi tặc đáng thương cuộn tròn bên trong, vừa vặn bị mắc kẹt trong khe hở đó, trên cổ nàng ta nổi đầy gân xanh, ngay cả sức để thở cũng không có.
"Tại sao lại là ngươi, sao ngươi lại lăn vào trong đó?" Mộc Hàn Yên lo lắng hốt hoảng lâu như vậy, nhưng trông thấy dáng vẻ thê thảm của nữ phi tặc thì dở khóc dở cười, nàng vươn tay kéo nàng ta ra.