Chu Bính Hải giương mắt nhìn Kim Vũ Quang, đang còn muốn mở miệng dạy dỗ, đúng lúc này một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên.
"Vũ Quang, Bính Hải, qua đây!" Đương nhiên người lên tiếng là Dạ Lan Phong.
Sắc mặt Kim Vũ Quang hơi đổi, đang định bỏ hộp thức ăn và hộp gấm xuống rồi mới qua, giọng nói của Dạ Lan Phong lại vọng tới lần nữa: "Đem cả đồ trên tay qua đây."
Vẻ mặt Kim Vũ Quang chớp mắt giống như bị táo bón vậy, hắn khổ sở nhìn Chu Bính Hải. Chu Bính Hải lạnh lùng liếc nhìn Kim Vũ Quang, trong mắt chỉ có hai chữ: Đáng đời!
Kim Vũ Quang mang theo một đống đồ vật, cúi đầu cùng với Chu Bính Hải đi đến trước mặt Dạ Lan Phong.