"Ta có chỗ không hiểu lắm, công tử có thực lực như vậy, tính tình cũng khác hẳn công tử bột vô dụng trong lời đồn một trời một vực, tại sao lại cam tâm tình nguyên chịu mang tiếng là đồ bỏ đi?" Ngô Tề Vân thấy bọn họ đều không nói rõ, càng không thắc mắc về thực lực của Mộc Hàn Yên nữa, nhưng lại có mối nghi ngờ khác.
"Còn vấn đề gì nữa không?" Mộc Hàn Yên cười nhạt hỏi. Ngô Tề Vân là người thông minh, chỉ có điều hỏi hơi nhiều một chút.
"Ta đang nghĩ chắc chắn công tử đang che giấu điều gì đó, hoặc là năm xưa khi cha ngươi bị cử đến thành Hắc Thạch cũng đã che giấu điều gì." Ngô Tề Vân xoa xoa cằm, như có điều đang suy nghĩ, nói.
"Ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi." Tâm trạng Mộc Hàn Yên lập tức trầm xuống.