Mộc Hàn Yên khẽ mỉm cười, cũng không coi lời hắn ta nói là thật. Nếu hắn ta nghĩ như vậy thật, chắc chắn đã không dễ dàng nói ra miệng.
Chuyện làm Ngô Tề Vân kinh ngạc hơn nữa đó là, vận khí của hai công tử không sợ chết của Mộc gia đúng là không tệ, tận mắt nhìn thấy bọn họ đi vào sơn cốc rồi mà không hề gặp phải một lần nguy hiểm nào. Đến hắn ta cũng không nhẫn nhịn được mà nghi ngờ: Lẽ nào vận khí của Mộc Hàn Yên tốt như vậy thật, hoặc có thể nói đây là minh chứng của câu "kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc" như trong truyền thuyết vẫn nói?
Thấy dọc đường đi hai người Mộc Hàn Yên ung dung như đang đi ngao du sơn thủy, Ngô Tề Vân nghĩ có phải bản thân mình đã quá lo lắng, đúng là mất mặt thân phận của con cháu Ngô gia, hắn ta cũng ép mình thoải mái hơn một chút.
"Cẩn thận!" Đúng lúc đó, có tiếng quát lạnh lùng của Mộc Hàn Yên vang lên bên tai.