Mộc Hàn Yên xuyên qua lỗ thủng, ngoài phòng đầy đá vỡ, còn có vết máu nhàn nhạt, lần theo vết máu, đi ước chừng mười mấy trượng, mới nhìn thấy bóng dáng Diệp Yên Nhiên.
Nữ phi tặc đang nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn lên bầu trời đêm bao la, ánh mắt còn trống rỗng mờ mịt hơn cả trời đêm.
"Này, ngươi chưa chết đấy chứ?" Mộc Hàn Yên lo lắng hỏi.
Mười mấy trượng đó, thế mà lại bị một quyền của mình đánh bay mười mấy trượng, hơn nữa còn phá vỡ một bức tường, không phải Mộc Hàn Yên tự hào uy lực một quyền này của mình mạnh mẽ thế nào, mà là bội phục Diệp Yên Nhiên bị như vậy mà không bị nát bấy. Tuy rằng không biết sống chết thế nào, nhưng ít nhất nàng ta vẫn còn duy trì hoàn chỉnh.
"Khụ, khụ…" Đột nhiên Diệp Yên Nhiên ngồi bật dậy, động tác kia lại cộng thêm biểu cảm cứng đơ như gỗ, cực kì giống xác chết vùng dậy trong truyền thuyết.