"Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy?" Mộc Hàn Yên truy hỏi.
"Hẳn là có thể nhớ ra, tại sao lại không nghĩ ra." Tinh Huyễn Thiên Cơ tự lầm bầm độc thoại, cũng không trả lời câu hỏi của nàng.
Mộc Hàn Yên cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Trước đây, nàng coi Tinh Huyễn Thiên Cơ là thần khí, bây giờ không nghĩ như vậy nữa, chỉ cảm thấy tên thần này cứ lải nhải, càng ngày càng giống con người thực sự. Con người luôn sẽ có buồn phiền, lúc nó buồn phiền, Mộc Hàn Yên không muốn quấy rầy dòng suy nghĩ của nó.
Biểu cảm của nàng trở nên nghiêm túc, Tinh Huyễn Thiên Cơ nói có người đến, tuyệt đối không sai. Mà với thực lực hiện tại của nàng, dưới cấp Kiếm Sư, tuyệt đối không có người nào có thể trốn khỏi tai mắt của nàng, trừ phi, người này là Kiếm Sư trở lên.
Mộc Hàn Yên nhớ lại lúc trước khi mình sống lại không lâu gặp phải tên thích khách kia, còn có tên thích khách mà Nghiêm Vũ Sơ gặp phải, trong mắt nàng bừng bừng sát khí, chầm chậm nắm chặt chuôi kiếm.