"Đúng vậy, may mà có Khuất thiếu chủ ở đây, nếu không tìm thấy lệnh bài thì có lẽ chuyến này đã uổng công đến rồi." Bên cạnh cũng có người không đánh mất cơ hội mà nói hùa theo.
"Đa tạ Khuất thiếu chủ." Những người khác cũng nhao nhao khom người để cảm ơn.
"Cũng may có đại ca ra mặt, nếu không lệnh bài này của ta chắc đã bị người khác nhặt đi mất rồi." Mộc Phong cũng cầm lệnh bài, nhìn Khuất Phong Đình với vẻ kính trọng.
Sự tín nhiệm và coi trọng của Khuất Phong Đình khiến cho Mộc Phong thụ sủng nhược kinh, thành tâm thành ý, thân thiết với hắn ta quả thực còn hơn cả đại ca ruột thịt. Nhìn thấy sự kính nể nịnh bợ của người khác đối với Khuất Phong Đình, Mộc Phong cũng cảm thấy trên mặt có chút vinh dự, giống như chỉ đứng bên cạnh hắn ta cũng là vinh quang vô cùng to lớn rồi.