"Vậy thì đa tạ hiền đệ rồi, phần tình nghĩa huynh đệ này, Khuất Phong Đình ta sẽ mãi không quên." Khuất Phong Đình không khách khí với hắn ta, chắp tay mà nói.
"Việc nên làm, huynh đệ mà, là việc nên làm. Sau này có việc gì Phong Đình huynh cứ việc căn dặn, cho dù Mộc Phong ta có phải vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng sẽ không chối từ." Thấy Khuất Phong Đình nói với vẻ tình cảm vô cùng chân thành, Mộc Phong càng kích động, đến mức sắp nói năng lộn xộn rồi.
"Được, dựa vào lời nói này của hiền đệ, có một chuyện ta không thể giấu đệ nữa, lần này ta tớ tham gia thí luyện thực ra là có nguyên nhân, nếu không, dựa vào thân phận của ta căn bản không cần thiết phải tới." Khuất Phong Đình vỗ bàn nói.
"Nguyên nhân gì vậy?" Mộc Phong tò mò hỏi.
Mộc Hàn Yên cũng vểnh tai lên, hết sức chăm chú.