Khúc Sơn Linh đứng phía sau tiểu viện, nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Mộc Hàn Yên, trên gương mặt tang thương mỏi mệt hiện lên một tia áy náy.
"Đại công tử, ta thật sự không muốn hại ngươi đâu. Tử kiếp kia của ta, chỉ có ngươi mới có thể giải trừ, nhưng ta đã bói được, nó rất có thể sẽ mang đến nạn sinh tử cho ngươi. Ta không muốn hại ngươi, nhưng ta không muốn chết, thật sự không muốn chết đâu. Ngươi lợi hại như vậy, nhất định sẽ có thể giải được, có thể vượt qua được. Ta thì không thể, ta sắp ngỏm củ tỏi rồi. Đại công tử, đợi ngươi độ qua kiếp này, nhất định ta sẽ mời ngươi ăn thật nhiều, thật nhiều chân giò!
Ai da, thần vũ giáng thế, thiên địa tung hoành, rốt cuộc là ý gì chứ?" Khúc Sơn Linh lẩm bẩm, băn khoăn vò đầu bứt tai, dường như lại mọc thêm mấy sợi tóc bạc.
Mộc Hàn Yên từ biệt đám người Mộc Nam, để Hoa Nguyệt và Tư Dung ở lại thương hội giúp đỡ, trong lòng nàng tràn ngập nghi ngờ, một mình quay về Mộc phủ trước.