Nguyên Thiên Ba đã bị Tần Lê đập đến mức đầu óc choáng váng, trong đầu hắn ta mơ mơ hồ hồ, nghe thấy lời Tư Dung nói bèn hoài nghi nhìn Tần Lê, càng nghĩ càng cảm thấy việc Tần Lê lấy hắn ta làm đệm thịt là rất đáng nghi.
"Mà thôi, loại người bội tín bạc nghĩa, thời khắc mấu chốt còn bỏ chủ cầu sinh như thế này, cũng không cần thiết phải khách khí với ngươi nữa." Tư Dung khinh bỉ nói, chưa hết, hắn còn tốt bụng nhắc nhở Nguyên Thiên Ba một câu: "Nguyên công tử, ngươi lùi về phía sau mấy bước trước đã, bọn ta sẽ quyết phân thắng bại bằng một kiếm với ông ta!" Đây đúng thật là ăn không nói có trắng trợn, mà còn là ăn không nói có một cách đường hoàng nữa chứ.
Diệp Phong Vân cũng không nhận ra huyền cơ trong đường kiếm kia của Tư Dung, nhưng hắn ta không phải kẻ ngốc, nhìn tình hình cũng biết là không ổn, sắc mặt hắn ta trầm xuống, lập tức ra tay.