Vừa dứt lời đã thấy Tư Dung phi thân đuổi theo, trường kiếm duỗi ngang ra phóng về phía Tần Lê.
Trong lòng Tần Lê hoảng hốt, đang định giơ kiếm lên đỡ thì đột nhiên phát hiện toàn thân tê dại, ngay cả cánh tay cũng không thể nhấc lên được. Trong lòng ông ta không khỏi kinh hãi, rõ ràng đường kiếm vừa rồi của Tư Dung nhìn thì giống như thu tay, nhưng thực ra chỉ trong chớp mắt đã phong bế huyết mạch của ông ta.
Động tác của hắn thực sự quá kín kẽ, cũng quá xảo diệu, đừng nói là người ngoài cuộc, ngay cả người trong cuộc như ông ta cũng chẳng thể phát hiện ra.
Lần này thảm rồi! Trong lòng Tần Lê kêu lên một tiếng đau đớn tuyệt vọng.
"Bốp!" Một âm thanh lanh lảnh vang lên, thanh kiếm cầm ngang của Tư Dung đã đập thẳng vào mặt Tần Lê, thân thể Tần Lê vốn đang bay về phía sau đột ngột bay ngang ra một cách quỷ dị, như một tảng đá vụn đập thẳng về phía Nguyên Thiên Ba.