"Về rồi ư, đúng là hắn (nàng) đã về thật rồi ư?" Ông lão nhíu mày, tự lẩm bẩm một mình như đang mơ ngủ.
"Nhìn xem Thiên Tịch đã tỉnh chưa?" Ông lão hỏi.
"Vẫn chưa." Trong đại điện không một bóng người lại đột ngột có tiếng trả lời lạnh tanh không chút tình cảm nào.
"Hãy đi xem thử, đã nửa năm rồi, cũng nên thức dậy rồi." Ông lão nhíu nhíu đôi lông mày, giọng nói trầm trầm: "Nếu như hắn tỉnh rồi hãy bảo hắn đến gặp ta ngay."
"Vâng."
Phần Thiên Tịch nằm trên chiếc giường đá lạnh như băng, đôi mắt nhắm chặt.
Đã ngủ bao lâu rồi? Hắn cũng không chắc chắn lắm, dường như chỉ trong giây lát, lại dường như đã hàng nghìn hàng vạn năm.
Hình như hắn đã nằm mơ, trong giấc mơ kỳ lạ đó, vô số những hình ảnh bị tàn phá thay nhau lóe lên trong đầu óc hắn, hỗn loạn vô cùng, khiến hắn không còn biết đầu cuối như thế nào.
Cảnh trong mơ chính là như vậy.