"Không phải ta thì còn có thể là ai, Đại trưởng lão, xin ông thương xót, dìu ta một tay với." Mộc Hàn Yên nhô đầu ra từ đống đồ tạp nham, nhìn Đại trưởng lão với vẻ yếu ớt tội nghiệp.
Nặng, thật sự quá nặng rồi, linh đan dược thảo, công pháp tu luyện gì cũng cho qua, chứ chất lượng của mười thanh trường kiếm kia thật là không tệ, không có chỗ nào không phải là thép ròng, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực ra mỗi thanh đều nặng một, hai trăm cân.
Cho dù là thực lực Đại Kiếm Sĩ nhưng một lúc vác trên vai hai, ba nghìn cân như vậy, Mộc Hàn Yên cũng mệt đến ngất ngư.
"Ngươi chưa chết?" Đại trưởng lão hỏi.
"Ông từng gặp người chết nào có thể nói chuyện chưa?" Mộc Hàn Yên tức giận nói.
"Có phải ngươi đã lấy đồ vật bên trong kia rồi không?" Đại trưởng lão chỉ chỉ vào gian mộ thất, sầm mặt hỏi.