Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt của đám người Mộc Ngọc Oánh đều có chút thay đổi, vẻ mặt của đám con cháu khác trong gia tộc cũng trở nên không dễ nhìn như trước nữa. Lúc trước, bọn họ không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hai vị trưởng lão giáo huấn rất có lý, cho dù Mộc Hàn Yên không hoàn thành được nhiệm vụ thì nói rõ ra là được rồi, có thế nào cũng không nên giả vờ bị thương để trốn tránh sự trách phạt, hơn nữa nàng còn không xem trưởng bối ra gì, còn dám bịa đặt trước mặt mấy vị trưởng lão và gia chủ.
Thế nhưng, nghe xong lời này, bọn họ bèn cảm thấy những gì mà hai vị trưởng lão đã làm có chút hèn hạ. Cho dù không ưa Mộc Hàn Yên, muốn tìm cơ hội trừng phạt nàng đi chăng nữa thì cũng không nên đẩy con cháu nhà mình vào đường chết. Đều là con cháu của Mộc gia, có ai bằng lòng để người khác bán đứng như vậy chứ?