"Đa tạ các ngươi." Nhìn những gương mặt có vài phần non nớt nhưng chứa chan tình cảm sâu sắc, trái tim Mộc Hàn Yên cũng dâng lên sự ấm áp nồng đậm.
Đây có lẽ là tình thân nhỉ? Kiếp trước, tới tận lúc chết nàng cũng chưa từng cảm nhận được sự ấm áp, hiện giờ rốt cuộc cũng cảm nhận được rồi. Kiếp này đã không sống lại vô ích!
Trong lòng Mộc Hàn Yên ngập tràn sự ấm áp và cảm động, gương mặt của Mộc Thành thì lại tái nhợt như bị phủ băng: Bên trái một câu "loại người như Mộc Thành", bên phải cũng một câu "loại người như Mộc Thành", cho xin đi, trong lòng các ngươi ta nông cạn đến thế sao?
"Phải rồi, vết thương có nặng không? Chỗ ta có một ít thuốc trị thương, ngươi mau bôi lên." Lúc này Mộc Tử Thanh mới để ý y phục dưới áo choàng của Mộc Hàn Yên sắp bị máu thấm ướt hết, hắn lo lắng hỏi.
"Không cần đâu, vết thương không có gì đáng ngại." Mộc Hàn Yên xua tay nói.