Thấy dáng vẻ đó của Mộc Thành, Dạ Lan Phong lại nói ra lời này, có lẽ hắn ta sẽ không dám giở mấy trò vặt vãnh ra nữa, đối với nàng mà nói đây là một chuyện tốt. Thực ra, chẳng những hắn ta không dám giở trò vặt vãnh, mà sau này e là sẽ cố sống cố chết lấy lòng nàng. Cái hố này đào cho Mộc Thành thật vừa vặn, ha ha.
"Vâng, vâng, xin sư phụ yên tâm, sau này con nhất định sẽ nghe lời dạy bảo của sư huynh, tuyệt đối không làm sư phụ thất vọng." Mộc Thành thuận nước đẩy thuyền, ngay cả mấy tiếng sư phụ, sư huynh cũng gọi ra miệng luôn rồi.
Dạ Lan Phong không nói thêm gì nữa mà quay đầu nhìn Mộc Hàn Yên mỉm cười, sau đó hắn khẽ gật đầu, phi thân lên không bay mất.
...
Nhìn bóng lưng khuất xa của Dạ Lan Phong, một lúc lâu sau Mộc Hàn Yên vẫn chưa thu hồi ánh mắt, cũng không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
"Sư huynh, sau này mong huynh chỉ giáo nhiều hơn." Mộc Thành nịnh bợ lấy lòng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộc Hàn Yên.