"Rốt cuộc ngươi có giao hay không?" Khuất Sơn Hải đã mất hết kiên nhẫn, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Đáp lại ông ta là sự yên lặng.
"Được, được, được lắm! Vậy thì ngươi chờ chết đi!" Khuất Sơn Hải không chần chừ thêm nữa mà rút kiếm đâm tới.
Trường kiếm trong tay Mộc Hàn Yên bị đánh bay, kiếm phong sáng như tuyết của Khuất Sơn Hải đâm thẳng vào yếu điểm là trái tim của nàng một cách vô tình.
Ánh mắt của Mộc Hàn Yên tối sầm, chính là lúc này!
Sống hay chết, đều phụ thuộc vào khoảnh khắc này.
Đúng vào lúc này, tiếng gió xung quanh bỗng dưng ào tới. Một luồng uy lực áp đảo khiến người ta kinh sợ đột ngột xuất hiện.
Có người tới!
"Muốn chết ư!" Một tiếng gầm giận dữ chợt vang lên từ phía trên đỉnh đầu Khuất Sơn Hải.
Giọng nói này...
Đồng tử của Mộc Hàn Yên chợt co rút lại.
Giọng nói này, quen thuộc đến thế, khắc sâu đến thế.
Dạ Lan Phong...
Là hắn.