Bị luồng sát khí lạnh như băng đó bao phủ, Tông Định Phương chỉ cảm thấy da đầu tê dại, da gà toàn thân dựng đứng, giống như rơi vào vực sâu lạnh như băng vậy. Ông ta thành danh đã nhiều năm, trải qua không trăm trận thì cũng tám mươi trận quyết đấu lớn nhỏ, nhưng lần đầu tiên cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết chân thực đến như vậy.
Trong lúc gấp gáp, ông ta thậm chí không kịp tránh né, nói chính xác hơn là một kiếm này của Mộc Hàn Yên quá mức quỷ dị, tốc độ cũng quá nhanh, căn bản là ông ta không thể tìm được một kẽ hở nào, bất kể thế nào cũng không thể tránh khỏi một mũi kiếm này.
Điều duy nhất ông ta có thể làm chính là tiếp tục động tác lúc trước, đâm một kiếm về phía Mộc Hàn Yên. Thực ra không phải là muốn chết chung với Mộc Hàn Yên mà căn bản là không có lựa chọn nào khác, cũng không thể không làm gì chỉ trơ mắt chờ chết được.