Thấy nhóm người Mộc Hàn Yên đi vào phường trà, uống chút trà nóng ăn điểm tâm, cái bụng của Mộc Trạch cũng không chịu được mà kêu lên òng ọc.
Bỏ đi, không thể để bụng đói như vậy quay về thành Hắc Thạch được, Mộc Trạch lật lật túi đồ, nhìn mấy miếng lương khô cuối cùng còn sót lại, quyết định vẫn nên vứt mặt mũi sang một bên trước, no bụng quan trọng hơn.
Hóa Khí Đan quá mức trân quý, hắn ta không nỡ mang ra chữa thương, khập khễnh đi về phía phường trà. Thực ra Nghiêm Vũ Sơ vẫn còn giữ thể diện cho hắn ta, hay có thể nói là giữ thể diện cho Mộc Hàn Yên, thoạt nhìn ra tay hung ác nhưng thật ra chỉ là vết thương ngoài da, chẳng qua là lúc đó vô cùng đau đớn chút thôi, không có gì đáng ngại. Dù gì để hắn ta bị thương quá nặng, khi quay về Mộc Hàn Yên cũng không tiện giải thích.
"Mộc Trạch đại ca, ngồi đây đi." Mộc Ngọc Oánh vẫy vẫy tay, chuyển sang vị trí bên cạnh.